Chủ Nhật, 17 tháng 9, 2017

Cây Mận Đắng Bên Đường

Một ngày hè nóng nực, Vương Nhung cùng mấy cậu bạn rủ nhau ra ngoại thành chơi. Chơi được một lúc, cả bọn thấy khát, bèn đi tìm nước uống. Bỗng một đứa bạn reo lên:

- Chạy mau tới kia, có thấy cây mận bên đường không nào?

Thấy cây mận xa xa ở bên cạnh đường cái, bọn chúng chạy ùa tới. Cây mận sai quả, làm trĩu cả cành xuống. Bọn trẻ thích quá đua nhau trèo lên cây mận, duy chỉ có Vương Nhung vẫn khoanh tay trước ngực, đứng bên gốc cây mận mà ngắm hoài.

Những cậu bạn thấy thế, bèn giục Vương Nhung:

- Cậu còn đứng ở đó làm gì? Mau leo lên hái mận ăn!

Cây Mận Đắng Bên Đường
Cây Mận Đắng Bên Đường ( hình minh họa )
Vương Nhung nói:

- Đó là mận đắng đấy, không ăn được đâu!

Khi đó,một cậu bạn nhanh tay hái mận cho vào mồm nhai. Ngay lập tức, cậu ta nhăn mặt, nhổ ra phì phì, rồi kêu lên:

- Ôi...đắng quá!...chát quá!...

Các cậu bé khác cũng vứt vội và tụt xuống khỏi cây mận. Chúng hỏi Vương Nhung:

- Làm sao cậu biết đó là cây mận đắng?

Vương Nhung mỉm cười giải thích:

- Cây mận mọc ở ven đường cái, thiếu gì người qua kẻ lại. Nếu là mận ngọt thì đã sớm bị người ta hái sạch, chứ còn đâu cho chúng ta? Đích thị đây là cây mận đắng!

Cậu bé giỏi nhận xét, suy đoán đó, về sau là tể tướng nhà Tây Tấn, Trung Quốc ( 265 - 420 ).
                                                                                         ( sưu tầm )




Bạn Có Thể Quan Tâm Đến:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét